**Đánh Giá Sách: Chú Nhóc Gavroche**
Sau khi tướng Lamarque qua đời, nhóm sinh viên dẫn đầu bởi Enjolras thảm thiết với chế độ Pháp bắt đầu chuẩn bị cho cuộc cách mạng vào ngày 5 tháng 6, năm 1832. Cùng tham gia là Gavroche, cậu bé lang thang đầy tinh nghịch. Truyện còn kể về tình yêu đầy xúc động giữa Marius và Cosette, với những cung bậc cảm xúc từ Éponine và sự bất ngờ của Javert.
Chúng ta sẽ theo dõi câu chuyện ly kỳ này qua những trang sách, có chi tiết về cuộc cách mạng, những tình cảm sâu lắng giữa nhân vật và các tình huống khó khăn chết người. Cùng trải nghiệm hành trình giữa những con người ấn tượng trong bối cảnh lịch sử đầy sóng gió.
Được vén màn bởi Jean Valjean và cô gái Cosette trong khu vườn Luxembourg, tác giả tạo ra sự hấp dẫn và đầy mê hoặc với những tình tiết cuốn hút. Trải qua những biến cố đầy kịch tính, câu chuyện vẫn giữ vững sức hấp dẫn và cảm xúc cho người đọc.
Hãy cùng bắt đầu hành trình đầy phấn khích này và khám phá thế giới phức tạp trong “Chú Nhóc Gavroche”.Quay trở lại cuộc sống lúc mùa hè rực rỡ, Marius rất hạnh phúc. Khi đi dọc con đường quen thuộc, anh nhìn thấy hai người đã quen ngồi trên chiếc ghế. Khi đến gần, anh nhận ra người đàn ông ấy vẫn là người quen cũ, nhưng cô gái bên cạnh anh ta là một nét mới lạ. Cô gái ấy thật xinh đẹp, cao ráo, má hồng rực và nụ cười rạng rỡ. Một bức chân dung thực sự của Raphael. Khi Marius đi ngang qua, anh thấy hai hàng mi dài uốn cong trên bờ mắt nhìn xuống. Ông Leblanc, người ngồi cùng họ, nhìn chăm chú vào hành động của chàng trai trẻ với vẻ tức giận. Ông muốn bảo vệ Cosette…
Marius quyết định theo dõi họ. Họ sống ở phố Phía Tây, trong một ngôi nhà mới ba tầng nhìn từ bên ngoài không quá ấn tượng. Khi họ biến mất sau cánh cổng, Marius đã hỏi người gác cổng: “Xin lỗi, ông ấy ở tầng một đây phải không ạ?”.
Sau khi nhận được câu trả lời phủ nhận, Marius tiếp tục: “Vậy ông ấy là người như thế nào vậy ạ?”.
Mọi chuyện bắt đầu kịch tính hơn khi ông Leblanc và Cosette chỉ xuất hiện tạm thời ở vườn Luxembourg một lần. Marius theo dõi họ quay trở về phố Phía Tây như mỗi lần. Tuy nhiên, những lần sau, họ không đến vườn Luxembourg nữa. Marius trải qua những ngày chờ đợi không kết thúc. Khi đêm buông xuống, anh đến phố Phía Tây và nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ tầng ba. Anh ở dưới cửa sổ đó cho đến khi ánh sáng tắt đi.
Trải qua những ngày chờ đợi không cuối, Marius không thể tìm thấy ông Leblanc và Cosette ở vườn Luxembourg. Buổi tối, cửa sổ tầng ba không còn sáng lên, không còn bất kỳ dấu vết nào về họ.
Một ngày sau đó, họ vẫn không xuất hiện ở vườn Luxembourg và cửa sổ tầng ba vẫn im lìm. Điều Marius biết là họ đã rời đi, không có bóng dáng nào từ họ trở lại…Trong lần đi dạo, Marius phát hiện một chiếc phong bì nhỏ màu xám bên dưới đất. Khi mở ra, anh thấy bên trong là bốn lá thư không dán kèm theo địa chỉ. Những lá thư này đã thú vị hướng dẫn Marius đến cuộc phiêu lưu mới với một cô gái mạnh mẽ, đầy kiên quyết đến tận cửa nhà. Quý vị sẽ được sốt sát với những phát hiện và kế hoạch mới của Marius khi cố gắng giúp đỡ người không may mắn trong xã hội phức tạp này. Explore the work to discover how these encounters will shape Marius’s destiny and his relationships with those around him.Trên cầu thang, nhưng đối với chàng đó chỉ là những chiếc bóng, chàng đâu có để ý. Thế cho nên chiều tối qua ở đại lộ, chàng gặp mà không nhận ra hai đứa con gái của Jondrette. Cô gái này thoạt bước vào phòng chàng, mặc dù kinh tởm và thương hại, chàng đã lờ mờ nhận ra đã từng gặp cô ta. Đến giờ thì chàng nhìn sự việc thật rõ ràng. Chàng hiểu ông láng giềng Jondrette trong nỗi tuyệt vọng đã làm ăn trên cơ sở khai thác tình thương ở những con người từ thiện. Hắn tìm kiếm các địa chỉ, dưới các tên giả hắn viết thư cho những người hắn cho là giàu có và có lòng nhân từ, những bức thư này hắn sai hai đứa con gái mang đi, có nghĩa là đưa con gái vào những việc liều lĩnh nguy hiểm: thì cha chúng liều mạng thí chúng mà lại. Hắn đã đánh bạc với số phận và đem hai con gái mình vào cuộc. Marius hiểu rằng rất có thể, cứ xem như tối qua, chúng trốn chạy hổn hển, hãi hùng và qua những tiếng lóng chàng nghe được, chúng còn làm những việc đen tối khác nữa, kết quả là từ tất cả những cái đó – trong cái xã hội của giống người mà chúng được tạo ra, chúng đã trở thành hai kẻ khốn cùng, trẻ con không phải trẻ con, thiếu nữ không phải thiếu nữ, đàn bà không phải đàn bà, một loại quỷ ô trọc nhưng lại rất đỗi ngây thơ, sản phẩm của nghèo khổ cơ cực. Nhưng mà, trong khi Marius nhìn cô gái một cái nhìn vừa kinh ngạc vừa thống khổ, thì cô gái vẫn cứ đi lại trong căn phòng áp mái với vẻ mạnh dạn của bóng ma. Marius suy nghĩ và để cho cô gái làm gì thì làm. Cô đến gần bàn: – A! – Cô nói. – Sách! Một tia sáng lướt qua con mắt lờ đờ của cô. Cô tiếp tục nói, giọng biểu thị niềm hạnh phúc được khoe khoang một điều mà khi nghe thấy, không ai đã là con người lại có thể vô cảm. – Em biết đọc đấy nhé! Có biết viết nữa! Cô nhúng bút vào mực và quay về phía Marius: – Ông muốn xem không? Lại đây mà xem, em viết một chữ cho coi. Và trước khi chàng kịp trả lời, cô viết luôn lên một trang giấy trắng để ở giữa bàn: “Bọn cớm đấy”. Rồi vứt bút: – Không có lỗi chính tả đâu nhé. Ông coi mà xem. Em và em gái em cũng đã được học hành đấy chứ, không phải lúc nào cũng như bây giờ đâu. Cô đến bên Marius và đặt một bàn tay lên vai chàng. – Ông không để ý đến em chứ em thì em biết ông, ông Marius ạ. Cô gặp ông ở cầu thang, rồi cô thấy ông vào nhà cái ông gọi là bố Mabeuf ở phía Austerlitz ấy, thỉnh thoảng em đi chơi phía ấy mà. Tóc ông bù lên như thế này nom hay quá nhỉ. Giọng cô dịu dàng hẳn đi chỉ còn nghe khe khẽ. Marius hơi lùi lại. – Thưa cô, – Giọng chàng trang trọng và lạnh lẽo. – Tôi nhặt được cái gói này có lẽ của cô. Xin cho tôi hoàn lại cô. Và chàng đưa ra chiếc phong bì trong có bốn bức thư. Cô gái vỗ hai tay vào nhau, reo lên: – Chúng em tìm khắp nơi. Rồi cô ta cầm ngay lấy gói thư, mở ra. – Trời ơi là trời! Thế mà hai chị em em cứ tìm mãi. Té ra ông tìm thấy ư? Trên đại lộ, đúng không nào? Con em cận thị của em chẳng được việc gì. Về đến nhà không thấy đâu nữa. Để khỏi phải đánh, chẳng được ích gì, chúng em bảo là đã đưa thư đến những người đó nhưng họ không cho gì. Tuy nhiên cô giở lá thư thỉnh cầu gửi đến “những ai làm phúc ở Nhà thờ Saint – Jacques – du – Haut – Pas” ra. – Đây này! Thư này là cho ông già vẫn đi lễ này. À, nhưng mà về việc này thì đến giờ rồi. Em mang thư đi đây. Có thể ông ta sẽ cho chút gì mà ăn. Thế là Marius nhớ lại mục đích cô gái khốn khổ đến tìm chàng. Chàng tìm trong túi áo ghi-lê, chẳng thấy gì cả. Lục sâu mãi hết túi nọ đến túi kia, cuối cùng Marius tìm được năm frăng mười sáu xu. Đó là tất cả những gì mà lúc này chàng có trên đời. Chàng giữ lại mười sáu xu, đưa năm frăng cho cô gái. Cô gái cầm lấy đồng năm frăng. – Tốt rồi! – Cô nói. – Thế là có nắng rồi! Cô xốc áo sơ mi lên hai vai, cung kính chào Marius, rồi thân mật vẫy tay, vừa đi ra cửa vừa nói: – Chào ông nhé. Dù sao cũng có chút gì. Em đi tìm ông già đây. Này ông Marius, ông biết không, em vẫn thấy ông đi theo ông già ấy với cô con gái ông ta ở vườn Luxembourg thời gian gần đây… Marius giật nẩy mình: – Em biết họ ư? Em có biết họ ở đâu không? Bảo tôi với nào! Muốn gì em cũng có. – Đấy nhé, em biết ông quá rõ nhé! – Cô đáp. – Còn địa chỉ họ ấy à, để em xem… Khi đi ngang qua tủ com-mốt, cô thấy một mẩu bánh mì đã khô, phát mốc lên trong bụi, cô bèn chớp lấy, rồi đi ra… Mời các bạn đọc Chú Nhóc Gavroche của tác giả Victor Hugo.