Đuôi sao chổi quét qua bầu trời lúc rạng đông, một vệt đỏ cắt ngang các vách đá lởm chởm của Dragonstone trông như một vết thương trên nền trời tím hồng.
Vị học sĩ đứng trên ban công lộng gió bên ngoài phòng ngủ. Đây là nơi lũ quạ thường tới sau khi bay một quãng đường dài. Phân quạ vương vãi trên những miệng máng xối trang trí cao tới ba, bốn mét ở hai bên, chúng có hình chó ngao và rồng bay, hai trong số hàng ngàn quái thú được dựng trên tường thành của pháo đài cổ này. Lần đầu tiên đến Dragonstone, đội quân tượng đá kỳ cục đó từng làm ông khó chịu, nhưng nhiều năm trôi qua và ông đã cảm thấy quen dần. Giờ ông coi chúng như những người bạn cũ. Cả ba cùng nhìn lên bầu trời như báo điềm chẳng lành.
Vị học sĩ không tin vào những điềm báo. Thế nhưng… dù đã ở tuổi này, Cressen chưa bao giờ nhìn thấy ngôi sao chổi nào sáng như vậy, với một màu kinh khủng, màu của máu, lửa, và hoàng hôn. Ông tự hỏi những máng xối kia đã từng nhìn thấy sao chổi như vậy bao giờ chưa. Chúng đã ở đây từ trước ông rất lâu rồi, và sẽ vẫn tiếp tục ở đây nhiều năm nữa sau khi ông ra đi. Giá mà tượng đá biết nói…
Điên rồ thật. Ông ngả người vào bức tường chắn răng cưa, dưới kia sóng biển đang vỗ ầm ì, và dưới những ngón tay ông là đá đen xù xì, thô ráp. Những miệng máng xối biết nói và điềm báo trên bầu trời. Ta là kẻ già nua sắp hoàn thành sứ mệnh của mình, giờ lại trở nên phù phiếm như thời con trẻ. Chẳng lẽ sự thông thái mà cả đời ông vất vả tích góp đã mất dần cùng với sức khỏe và sự dẻo dai của ông rồi sao? Ông là một học sĩ, được huấn luyện và gắn bó với Thành Citadel vĩ đại của Oldtown. Phải làm thế nào khi thứ mê tín dị đoan chiếm lấy trí óc, như thể ông chỉ là một gã nông dân dốt nát?
Nhưng… nhưng… giờ đây sao chổi thiêu đốt cả vào ban ngày, trong khi những cột hơi nước màu xám không ngừng phụt lên từ những miệng phun trên núi Dragonmont phía sau lâu đài, còn hôm qua một con quạ trắng từ Citadel tới mang theo những tin tức đã được tiên đoán từ lâu, nhưng cũng không kém phần đáng sợ báo hiệu mùa hè đã kết thúc. Điềm báo, tất cả đều là điềm báo. Quá nhiều điềm báo để có thể phủ nhận. Chúng có ý nghĩa gì? Chúng khiến ông muốn bật khóc.
“Maester Cressen, chúng ta có khách.” Pylos nói khẽ, như thể phải miễn cưỡng gián đoạn dòng suy tưởng uy nghiêm của Cressen. Nếu biết những điều ngớ ngẩn đang lấp đầy tâm trí ông thì có lẽ anh ta đã gào lên. “Công chúa muốn xem con quạ trắng.” Đúng rồi, giờ Pylos gọi con bé là công chúa vì cha con bé là vua. Vua của một tảng đá phụt hơi giữa đại dương mênh mông mặn mòi, nhưng vẫn là một vị vua. “Tên hề cũng đi cùng ạ.”
Tất cả sách điện tử, ebook trên website TimSach.VN đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy để ủng hộ Tác giả và Nhà xuất bản