Lin bế con, xách túi, chào mọi người rồi nặng nhọc bước xuống xe. Cô đứng lặng bên đường,mắt lấm lét nhìn vùng đất lạ. Cái quán ngói cũ kỹ, bốn bề trống hoác. Con đường đất gồ ghề, lở loét bởi vết chân trâu, ngoằn ngoèo như thân rắn chạy hút hút mãi vào làng.