Cà phê Hà Nội mà dung từ “uống” nghe có vẻ thô tục và không đúng. Cà phê Hà Nội là cái khoảng thời gian để ta thưởng thức, thưởng thức cái giây phút nhìn từng giọt đen rơi xuống, thưởng thức vị đắng, thưởng thức cái không gian tĩnh lặng



 Nhấc phin cà phê, hương thơm len lỏi theo sợi khói thả lên trời sự gợi tình. Rót tách đen nóng vào cốc đá nhỏ trong suốt, hơi lạnh của đá nhập vào hơi nóng của thứ nước màu hạt huyền. Lúc này, âm nhạc nổi lên, át mất tiếng chim chíu chit trong lùm cây của quán cà phê vườn. Thứ âm nhạc buồn buồn, thiểu não, uể oải như một cô tiểu thư lười biếng. Âm nhạc thì phải nghe, nhưng âm nhạc của cà phê thì phải nhìn.
Đang tải sách
Trang chủ