Blog của tôi là một món quà…
Tôi đã lặng lẽ ngồi viết blog được khoảng một tháng, rồi tôi quyết định sẽ không cho Nàng địa chỉ blog mà chỉ thông báo với Nàng là tôi sẽ tiếp tục viết blog để dành tặng Nàng đúng vào ngày Nàng sinh nở…
Siêu âm lần đầu
Thử máu lần thứ hai vào sáng thứ sáu. Một thử thách mới. Ba tuần nữa, tức ngày 09 tháng 12 là ngày đi siêu âm.
Nàng đã phát hiện ra sự tồn tại của blog. Đầu tiên, Nàng đọc được mẩu giấy trong đó tôi viết các ý tưởng của mình về các chủ đề định viết… và vì tôi không thể giữ bí mật với Nàng lâu hơn. Nàng thật thông minh, cô nàng tóc vàng của tôi.
Thế là, Nàng biết tôi thường xuyên viết blog về tình hình của một ông bố tương lai nhưng Nàng không biết chính xác địa chỉ của blog. Điều làm tôi yên tâm là Nàng không tìm cách để xem nó. Nếu đọc được những cảm nhận của tôi trong cuộc phiêu lưu này chắc Nàng sẽ buồn cười lắm, nhưng tôi đã nói là sẽ cho Nàng địa chỉ của blog vào thời điểm thích hợp. Giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng, ngay bây giờ thì chưa.
Các bạn hãy khám phá câu chuyện của một ông chồng 28 tuổi kể về chín tháng mang thai của vợ mình. Và cũng là thời kỳ “thai nghén” của anh ta. Khoảng thời gian chín tháng này hơi kỳ quặc, khi bụng Nàng to thêm chừng nào, bản năng làm cha của anh ta cũng lớn lên chừng đó. Chín tháng “áo ngực – gilê - chống đạn”, chín tháng marketing của Pampers và những quan sát ở phụ nữ mang thai. Chín tháng của tiếng cười và tình yêu.