“Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao em.

Ngày nào đã quen nhau, vì chung hướng đời,

mình trót trao nhau nụ cười.

Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim,

Dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình.

Tôi cũng không bao giờ, không bao giờ quên em…”


Vâng, đó là chuyện tình của tôi và Thùy Dung rất đẹp và lưu luyến như khúc hát “Không Bao Giờ Quên Em” của nhạc sĩ Hoàng Trang. Chuyện bắt đầu khi chúng tôi chia nhau mối tình hàng xóm trên con đường Phan Thanh Giản năm xưa. Thùy Dung là cô láng giềng của tôi, nàng nhỏ hơn tôi nhiều tuổi. Khi trước tôi quen với chị nàng, chị nàng sang Pháp du học, theo thời gian qua tôi buồn bã, nàng thế chị nàng trong sự trống vắng của tâm hồn tôi.

Ngày bi thảm 30-04 đến, gia đình hai chúng tôi đều chia chung số phần hoạn nạn chia ly, đồng khổ như nhau. Cha tôi đi tù ngoài bắc Việt. Cha nàng may mắn hơn thoát thân ra xứ ngoài, chị nàng bảo lãnh sang Pháp. Mẹ tôi thấy tình trạng Sài Gòn khó sống nên bà quyết định dọn về quê tôi, là Tây Ninh. Sau đó mẹ tôi rủ mẹ Thùy Dung dọn theo về Tây Ninh dễ sinh sống hơn tại Sài Gòn. Mặc dù cha nàng khuyên đem gia dình về Long An. Mẹ nàng xem mẹ tôi như người chị lớn của bà. Hai bà thật sự mến nhau, mẹ Thùy Dung đưa gia đình bà theo.
Đang tải sách
Trang chủ