Trên những thảm cỏ dẫn về một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh, tuyết phủ đầy trắng xóạ Cơn gió hiu hiu thổi đến lạnh buốt xương. Gió tung tuyết trắng đầy trờị Những đồi cây chập chùng cũng đang phủ tuyết trắng, lốm đốm trên những cành cây khẳng khiụ Cảnh vật đang chìm đắm trong đìu hiu hoang dã thê lương.
Đột nhiên, từ trong bãi tuyết trắng mênh mông có tiếng vó ngựa vang lên rời rạc. Con ngựa gầy tong teo đang cố gắng kéo chiếc xe, bước từng bước chân khó khăn như đang mỏi mệt vì giá lạnh và con đường khúc khuỷu quanh co trơn trợt. Tiếng hét của người xà ích cầm cương vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
- Nhanh lên! Nhanh lên! Ngoan nào!
Trong xe, Tuyết Kha đang ôm chặt lấy người đàn ông tên A Mông. Cả hai người đều mặc áo vải màu xanh lam, hơi thở dồn dập mệt nhọc và đượm chút lo âụ Riêng người đàn ông có vẻ hối hả hơn trong việc thôi thúc ngựa bước mau hơn. Thỉnh thoảng, chàng quay sang trìu mến nhìn Tuyết Khạ
- Em có lạnh lắm không?
Vừa nói, A Mông vừa với tay kéo tấm mền che Tuyết Kha để nàng đỡ run vì lạnh.
A Mông đăm đăm nhìn nàng trong đôi mắt đầy van lơn tha thiết.
- Anh xin lỗi em, xin lỗi em ... vì bắt em phải chịu đựng những nỗi đau khổ nàỵ Anh hy vọng chúng ta sẽ vượt xa thành phố càng xa, càng tốt, như thế chúng ta mới cảm thấy an tâm hơn. Chúng ta phải cố gắng đến cho được Thiên Tân, từ đó dùng thuyền đi xa hơn nữa, lúc đó chúng ta mới thực sự tự dọ
Như để trấn an Tuyết Kha, A Mông luồn tay trong mền nắm chặt lấy tay của Tuyết Kha, và giọng chàng khẩn thiết tội nghiệp hơn:
- Tuyết Kha, anh xin lỗi em. Những tháng năm còn lại anh nguyện sẽ đền bù xứng đáng với sự hy sinh của em. Anh sẽ yêu em suốt đờị Tuyết Kha, em có bằng lòng không nhỉ
Tuyết Kha nắm lấy hai tay của A Mông xiết chặt nhìn âu yếm:
- A Mông, tại sao anh lại nói như thế? Chúng ta đã thành vợ chồng rồi mà sao anh cứ khách sáo mãị Kể từ giờ phút này, chúng ta sẽ sống chết bên nhau, và cho dù chân trời góc bể nào chúng ta đều có nhau và bên nhau đến trọn đờị Làm sao em có thể quên được mới hôm qua, trước tượng Phật, trong ngôi chùa cổ kính hoang vắng, anh và em đã thề nguyền sống chết bên nhau đến trọn kiếp. Chúng mình đã cầu xin Phật Tổ, Ngọc Hoàng, Thổ Thần chứng giám mối tình chung thủy của chúng tạ
Cuộc tình thầm lén giữa A Mông và Tuyết Kha đều bị gia đình hai bên phản đối dữ dội, nên lễ cưới của hai người chỉ xảy ra lặng lẽ trong ngôi chùa hoang vắng, không có quan viên hai họ, không có lễ nghi linh đình, không kiệu hoa áo cưới, chỉ có hai trái tim hòa chung nhịp đập và một lời nguyện cầu trước pho tương Phật.
Tất cả như đoạn phim ngắn quay nhanh lại trong trí não hai ngườị A Mông nói xong lời thề nguyền của mình rồi khấn vái Trời Phật, yên lặng mỉm cười quay sang nhìn Tuyết Kha âu yếm. Tuyết Kha ngước lên nhìn tượng Phật và lâm râm:
- Con, Tuyết Kha, nhận A Mông làm chồng chính thức của con, trong kiếp này sống có nhau và chết cũng có nhau, cầu xin Phật Trời chứng giám lời thề của chúng con.
Nói xong Tuyết Kha cũng quỳ lạy ba lần rồi quay sang nhìn A Mông, vái ba lần như truyền thống của người Trung Nguyên sau khi lễ cưới thực thụ. Cả hai ôm nhau mắt long lanh ngấn lệ vì sung sướng. A Mông cầm chặt đôi tay trắng ngần như những đóa hoa ngọc lan, thì thầm:
- Kể từ ngày hôm nay em là vợ anh. Giữa chúng ta đã thực sự xóa tan biên giới chủng tộc, với chúng ta chỉ có tình yêu và nghĩa vợ chồng, sống bên nhau đến bạc đầu ...
Từ thuở ấu thơ A Mông và Tuyết Kha đã quen biết nhau, sống gần gũi bên nhau nhưng lại trong hoàn cảnh khác biệt nhau, họ đã vượt qua tất cả những hố thẳm ngăn cách đó để tạo nên nguồn hạnh phúc ngày hôm nay, sau khi hoàn tất một cuộc hôn nhân thánh thiện ...
Đang tải sách
Trang chủ