Ông xã trưởng làng tôi làm việc rất công minh, rất có đức, nên người làng quí trọng đã phong cho ông cái danh hiệu: "bác Đức". Ông có hai người con. Người trai đầu bị "sẩy", còn cô con gái duy nhất là Diễm Chi. Tập tục ở quê tôi, xứ Quảng miền Trung, người con đầu được gọi là thứ 2, người kế tiếp gọi thứ 3. Không gọi anh Cả, hay cô Ả là người đầu như những địa phương khác. Do đó, cô Diễm Chi của ông xã Đức dân làng thường gọi cô Ba và quí mến cô hết mực.
Cô Ba đẹp lắm, cô ảnh hưởng đức tính ông thân sinh, nên cô đẹp cả nết lẫn sắc. Cô ăn nói mềm mỏng, quý trọng người nghèo, tình làng nghĩa xóm có thừa. Bà con trong làng có gì cần đến xã, là ông xã Đức gác việc nhà lại mà đi cho công việc chung trước. Có những việc quan trên cần mà không có lợi cho dân làng thì ông bảo cô Ba đến nhà mách cho người dân ấy biết để tránh né. Tội cô Ba lắm! Có lần trát của quan Phủ đòi xã phải giao nộp đinh tráng đi lính cho Pháp. Tòng quân kỳ này là phải theo về Mẫu Quốc phục vụ cho chiến trường phe đồng minh trong đại chiến thứ 2 ở Pháp. Ông xã Đức thấy làng mình hết người trai trẻ, và hoàn cảnh khó khăn của gia đình Hạnh, vì vậy ông cho cô Ba qua nhà bảo nhỏ cha thằng Tèo:
-Mời chú Hạnh qua nhà, cha cháu nói gì đó.
-Cám ơn cháu và sau đó cha Tèo đến nhà bác Đức ngay.