Ăn Vạ Chị Đại – Tối Ái Mai Tử Tửu
Tất cả mọi người học sinh ở trường trung học số 1 đều biết, Lục Tịnh An là người không thể chọc vào. Dù không giỏi học nhưng lại thạo võ, khiến mọi người đều phải kính phục. Ngay cả “đầu gấu” Liên Vũ cũng phải gọi cô là “chị An”.
Lục Tịnh An tự coi mình là vua, tính cách tự do, ngoại trừ thầy Cố, không ai có thể kiểm soát cô. Cho đến một ngày, “kẻ đáng ghét” Phỉ Minh Sâm xuất hiện bên cạnh chỗ ngồi của “chị An”.
Liệu Phỉ Minh Sâm có thể thay thế “chị An” để trở thành lão đại mới của trường hay không? Câu trả lời, tất nhiên là… không phải.
Khác biệt với Lục Tịnh An không quan tâm đến việc học, trốn tiết, Phỉ Minh Sâm lại là “con ngoan trò giỏi”, “học sinh gương mẫu”, đẹp trai và giỏi giang. Vì một “tai nạn” nhỏ, họ phải ngồi chung bàn, tạo nên mối quan hệ giữa chị đại Lục Tịnh An và Phỉ Minh Sâm.
Rồi từ mối quan hệ gượng ép ban đầu, họ dần trở nên thân thiết, chia sẻ “yếu đuối” bên trong lòng. Rất nhiều năm sau, mọi người tự hỏi, Lục Tịnh An và Phỉ Minh Sâm đã đến với nhau như thế nào?
“Chị An nhìn người đó, mỉm cười và nói ba chữ: Bị ăn vạ.”Hạnh phúc nhất của em là gặp anh, nắm tay anh từ tuổi xuân.
Từ đồng phục học sinh đến váy cưới, em sẵn sàng để anh “ăn vạ” cả đời.
Lục Tịnh An là cô bé đáng thương, trải qua gia đình khó khăn và lòng dũng cảm để bảo vệ mẹ.
Cô luôn thấy học không ý nghĩa, không biết ước mơ hay mục tiêu của bản thân. Thế nên cô trốn trong thế giới riêng của mình, sợ yếu đuối sẽ bị phơi bày. Rồi khi gặp Phỉ Minh Sâm, cuộc sống của cô dần thay đổi.
Lục Tịnh An kiên cường, dứt khoát, trước đó không mục tiêu, sau đó học cách mở lòng, chia sẻ và cùng Phỉ Minh Sâm tiến lên phía trước.
Phỉ Minh Sâm, đẹp trai và tài năng, ban đầu không chú ý đến Lục Tịnh An. Nhưng từng gần khi cô xuất hiện trong cuộc sống của cậu và họ dần dần gần nhau.
Với sự chăm sóc, hỗ trợ và hiểu biết lẫn nhau, họ đã tạo nên một mối quan hệ đẹp.Hết sức thất vọng. Sau đó, anh ấy đã dùng mọi cách để cô nhận lời làm bạn gái của mình. Từ khi Lục Tinh An đồng ý, Phỉ Minh Sâm đã quyết tâm biến mối quan hệ tạm thời thành chính thức. Cuối cùng, anh đã thành công lên vị trí chồng “chị An” trong tương lai. Mặc dù Phỉ Minh Sâm không giỏi trong việc đánh nhau, nhưng lại rất mưu trí. Anh ấy vừa “nghèo rớt mồng tơi” lại còn kiên trì “đánh rơi liêm sỉ”. Để theo đuổi “chị đại” của trường, anh không ngần ngại giả vờ yếu đuối để được bảo vệ. Sau đó, anh ấy mặt dày mày dạn, sử dụng cả hai chú Gâu Đần cùng em trai, em gái để thu phục “chị đại nhà bên”. Cuối cùng, sau bao nỗ lực “ăn vạ” và “bám dính”, Phỉ Minh Sâm đã chính thức được gặp jđược tình yêu từ “chị An”.
Quả thực, tôi muốn dành một nghìn từ “đáng yêu” để review bộ truyện “Ăn vạ chị đại” này. Bởi mặc dù cốt truyện về thanh xuân trường học không mới mẻ, nhưng nhân vật và câu chuyện lại rất đặc biệt. Thường thì truyện thanh xuân thường đi theo hướng “lão đại” theo đuổi “nữ thần”, chứ không hề có motip “nam thần” đi ăn vạ “chị đại” như thế này. Văn phong của tác giả rất lưu loát, sáng sủa, mang theo sự hài hước nhẹ nhàng, thổi vào từng chữ một hơi thở nồng đậm sức sống mới. Nội dung “Ăn vạ chị đại” không quá phức tạp nhưng vẫn đầy bất ngờ và tròn trịa, khiến con tim của bạn luôn bị quắn quại trong sự vờn nhau của cặp đôi trẻ. Tôi xin cam đoan rằng, với tư cách một “Gian thần tiêu biểu”, bạn sẽ không cảm thấy thất vọng khi nhảy vào câu chuyện này đâu. Thế nên, còn chần chừ gì mà không nhảy vào ngay. Truyện đã được nhà Sắc edit và up full public rồi đấy nhé mn!
P/s: Lần này tôi xin giới thiệu truyện đã edit hoàn chỉnh rồi đấy, nên mọi người đừng phải than thở về việc tôi luôn đào hố cv – chưa edit cho mọi người nữa đấy nhé. Thấy Gian thần yêu thương mọi người chưa nè? Cuối cùng, ở cuối lớp học, ở vị trí gần cửa sổ có một nữ sinh tóc ngắn đang nằm ngủ trên bàn. Truyện được edit tham gia sự kiện và đăng tại Sắc – Cấm Thành. Vui lòng không sao chép và mang đi nơi khác. Cảm ơn. Tuy nhiên, có vẻ như cô không ngủ thật sự có thế. Đôi mắt cô nhắm chặt, đôi mày nhăn thành chữ xuyên (川). Thậm chí hai bên thái dương cũng có gân màu xanh nổi lên. Hai tay cô siết thành nắm đấm. Bộ mặt thoa
ấng hiển nét dữ tợn kia như đang mơ thấy ác mộng gì đấy. “Ding! Ding! Ding!” Ngay lúc đó, tiếng chuông báo giờ đầu giờ đọc reo lên khắp trường Trung học Số 1 Giang Bắc. Lục Tinh An mở mắt. Cô vừa tỉnh giấc nên biểu hiện có chút mơ màng. Phòng học còn trống trước khi cô ngủ gật, bây giờ thì đã chật kín người. Cảm học sinh tro chuyện rì rà, khung cảnh cãi co ồn ào, ầm ỉ lại sáng sủa khiến cho người ta cảm thấy có chút an tâm. Lúc này Lục Tinh An mới ý thức được rằng thì ra cô đã ngủ thiếp đi. Những cảnh tượng vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Ý thức được điều này, sự sắc sao và mạnh mẽ trong mắt_cô dần được lấy lại, khôi phục lại dáng vẻ hoà nhã. Cô che miệng ngạp một cái, vừa định duỗi người thì khoe mắt lại thấy trên lối đi nhỏ có một nam sinh đã đứng đấy tự lúc nào. Anh ta đang kéo cái ghế ở bàn kế bên cô ra
Cô lập tức nhấc chân dựa lên mặt ghế. Nam sinh kia cũng coi như có cảnh giác, tức khắc buông tay ra né qua bên cạnh, thế nên lúc này mới không bị ăn một cú đá từ bàn chân đang mang giày thể thao của cô. Anh ấy cúp mỗi, ánh mắt dừng trên đôi giày thể thao tung ra nửa đường kia, rồi lại chuyển ngược lên theo ống chân thằng tắt của nữ sinh, đối diện với ánh mắt quả rõ mang theo vẻ không vui của cô nàng kia.
“Bạn học, có thể nhờ cậu đổi chân đi được không?” Anh ta nhìn Lục Tinh An, nói một cách mềm mỏng.
“Cậu là ai chứ?” Mặt Lục Tinh An lộ vẻ gượng gạo đánh giá anh ta.
Nam sinh nàyNhìn tổng quan, chiều cao của cô ấy cao hơn một chút, chỉ là vóc dạ dường như mảnh mai yếu ớt nhưng vẫn có một sức hấp dẫn đặc biệt, có lẽ không ai dám chống đối được chút điều gì của cô. “Phỉ Minh Sâm”. Nam sinh thông báo họ tên của mình, “Bạn ngồi cùng bàn với em.” Lục Tịnh An nhíu mày: “Ngồi cùng bàn là thứ gì?” “Chị An.” Nữ sinh ngồi ở bàn phía trước Lục Tịnh An nghe thế không khỏi quay đầu lại, cố gắng chỉnh ăn mặc của mình: “Ngồi cùng bàn không phải là vật phẩm.” Phỉ Minh Sâm: “…” Xung quanh có mấy bạn học đang chú ý đến cuộc trò chuyện của họ nên trào cười thành tiếng. Khi đó tiếng chuông báo thời gian đọc đầu giờ đã ngừng vang, các bạn học trong lớp đều đã quay về chỗ ngồi, chỉ còn một mình Phỉ Minh Sâm vẫn đang đứng, có vẻ hơi nổi bật. Trên bục giảng, Điền Minh – giáo viên chủ nhiệm lớp 10/21 cũng chú ý đến sự hỗn loạn của dãy bàn cuối phòng học nên bước nhanh xuống. “Bạn Lục.” Cô ấy nhìn Lục Tịnh An, trên khuôn mặt mang theo nu cười dịu dàng. “Trước đó vì lí do cá nhân, Phỉ Minh Sâm không tham gia đợt huấn luyện quân sự nên các em không biết bạn ấy. Hôm nay là ngày đầu tiên bạn ấy đi học, sau này sẽ là bạn ngồi cùng bàn với em. Các em phải hòa đồng với nhau mới đúng.” Giọng nói của cô Điền cũng dịu dàng, mang theo vẻ mềm mại vốn có của người nam. Lục Tịnh An không khỏi sắm mặt: “Ngồi ở chỗ khác không được sao?” Điền Minh khó xử: “Trong phòng học chỉ còn bàn này trống, hơn nữa sơ đồ chỗ ngồi cũng đã sắp xếp xong từ trước khi khai giảng rồi…” Cô Điền Minh còn rất trẻ, kinh nghiệm dạy học không dày dạn, lại là lần đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm, ở trước mặt học sinh khó tránh khỏi có chút không lấy ưng được. Thái độ của cô ấy như vậy, ở trước mặt học sinh lễ phép có giáo dục thì còn ổn, nhưng một khi đụng trúng dạng thủ lãnh thì sẽ dễ không thể kiểm soát được học sinh. Có điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, Lục Tịnh An – vị thủ lãnh được đồn thổi đến ồn ào huyên náo khắp trường Trung học Số 1 Giang Bắc, người đã dám đánh cho huấn luyện viên ngã sấp xuống trong đợt huấn luyện quân sự, sau khi nghe xong lời này, dù vẻ mặt mất kiên nhẫn ở trên mặt không giảm đi chút nào nhưng thực sự hạ chân xuống, nhường ra chỗ ngồi. Phỉ Minh Sâm ung dung thoải nhiên liếc nhìn cô một cái. Sau đó thì người bạn ngồi cùng bàn mà nhìn kiể [END]
Reflow text when sidebars are open.