Không… khí!

Phổi tôi rát bỏng. Những trái tim nện thùm thụp. Đầu óc mụ mẫm, mặt mày xây xẩm - tôi lịm dần, lịm dần. Lúc này cơn choáng vì thiếu oxy đã thế chỗ cho nỗi khiếp sợ.

Trọng lực nhân tạo của con tàu đã mất. Tôi trôi bồng bềnh, phi trọng lực, trong khi sàn, trần và vách tàu chao lượn xung quanh.

Tôi muốn buông xuôi hết mọi thứ, ngay lúc này đây, khi mà tàu Jahar đang rơi vào lỗ đen.

Cuộc đời tôi là một chuỗi những thảm họa, những thất bại… Tôi đã không cứu được Arbron ra khỏi lốt Taxxon, không ngăn chặn nổi tên Yeerk Visser Ba-Mươi-Hai đánh cắp cơ thể vị hoàng tử của mình, ông Alloran-Semitur-Corrass. Tôi đã bất lực đứng trơ mắt nhìn đám thiên thạch asteroid hung tợn tấn công tàu Sao Lưỡi Kiếm, tôi đã không bảo vệ được hai con người Trái Đất mình có trách nhiệm phải trông nom.

Tệ hơn nữa, tôi đã không mang được Vòng Xoáy Thời Gian: nguồn năng lượng siêu phàm nhất trong lịch sử dải thiên hà về trao cho đồng bào mình.

Lúc này đây tôi đang mắc kẹt trong một con tàu vô hồn, trôi tự do giữa không gian. Phổi tôi rát bỏng vì không khí trong tàu đã cạn kiệt! Những ý nghĩ và hình ảnh lộn xộn quay cuồng trong óc tôi…

Đang tải sách
Trang chủ